Cảm nhận được khi nào cát sắp đầy khoang ác thì làm gì đó để xoay ngược lại.Với sự tàn tạ, còn cách nào khác đây ngoài viết.Phòng hai đứa không kiếm đâu ra một cái lược.Để cắn tiếp những kẻ chống đối mục đích đẹp đẽ của tôi.Chỉ thấy một tí xíu thất vọng.Hoặc là nằm đó mặc nỗi tuyệt vọng đè lấp cơn đói khát cho đến khi nào chết.Chắc hôm nay có việc gì.Giai điệu ấy ngân lên thường xuyên trong lúc tôi và thằng em ngồi xem hai trận bán kết Thái Lan-Mianma, Việt Nam-Malaysia.Thôi được, bạn chấp nhận chung sống với nó như chung sống với những cơn đau.Lần đầu, tôi mở cho mẹ xem một trang web có người viết về tôi gọi tôi là thiên tài, lòng đầy hồi hộp.
